BÀI VIẾT MỚI

Minh Phương

Minh Phương

CA TRÙ - VỌNG TIẾNG NGÀN NĂM - Kịch bản phim tài liệu của Thạc sĩ Đạo diễn NSND Việt Hương - Hội Điện ảnh Hà Nội (P1)

Kịch bản phim tài liệu của Thạc sĩ Đạo diễn NSND Việt Hương- Hoàn thành tại Nhà sáng tác Vũng Tàu tháng 4-2021. 

Tất cả của cải vật chất đều mất đi chỉ có văn hóa là để lại

Một dân tộc được tồn tại thể hiện ở nền văn hóa dân tộc đó tồn tại

Ca Trù là bộ môn nghệ thuật đa sân khấu từ chốn dân gian đến trong cung vua phủ chúa cao sang

Là nét văn hóa đặc trưng của dân tộc Việt nam.

Ca Trù là đặc trưng Văn hóa của người Việt, và cũng là Văn hóa phi vật thể của nhân loại. Từ trước đến nay cũng đã có nhiều bộ phim về Ca Trù thường thì mới chỉ giới thiệu được khái quát hay vấn đề thân phận người nghệ nhân đang mai một đi, mà chưa giới thiệu được đầy đủ, chưa đi sâu vào giá trị cũng như vẻ đẹp của nghệ thuật hát Ca Trù một cách sâu sắc, một cách kiêu hãnh để giới thiệu với bạn bè năm châu thế giới vẻ đẹp âm nhạc của dân tộc mình cũng như cho con cháu chúng ta.

           Với kịch bản: CA TRÙ - VỌNG TIẾNG NGÀN NĂM

Tôi muốn làm một hệ thống và đầy đủ các thể cách hát múa của Ca Trù Việt nam, và cơ bản là đưa ra được vẻ đẹp, những giá trị thực thụ của bộ môn nghệ thuật này để giới thiệu cho công chúng khán giả nền văn hóa của dân tộc.

                                                             Thạc sĩ NSND Việt Hương

Kịch bản phim Tài liệu

CA TRÙ VỌNG TIẾNG NGÀN NĂM

           Năm 1010 Đức Thái Tổ Lý Công Uẩn từ kinh đô Hoa Lư ra thành Đại La đổi tên là Thăng Long. Trải qua hơn một ngàn năm, Thăng Long Hà Nội hôm nay trở thành vùng đất văn hóa trong tâm linh người Việt, trải qua trên ngàn năm lịch sử biết bao những biến cố thăng trầm nhưng vẫn giữ được vẻ cổ kính hào hoa, văn hóa cổ xưa của cha ông để lại qua các chứng tích như các Đền, Chùa, Miếu, Phủ, những nét văn hóa của cha ông ta còn để lại lưu truyền đến hôm nay, những đền miếu cổ xưa còn vang lên lời ca tiếng hát của nghệ thuật Ca Trù của ông cha vẫn còn vang vọng tại đền Bích Câu đạo quán Hà Nội.

Ca Trù xuất hiện từ thời Lý là lối hát đào nương hay còn gọi là hát “Ả đào”, cho tới thời Lê mới xuất hiện tên gọi Ca Trù, trong sử sách còn ghi đó là trong những cuộc thi hát ở kinh thành Thăng Long, trong các cuộc thi ấy người ta đánh giá các Đào nương bằng một thẻ, thẻ đấy có ghi mệnh giá, cái thẻ ấy gọi là Trù, và chữ Ca Trù xuất phát từ đấy.

Ca Trù là lối hát đặc biệt của người Việt, là bộ môn nghệ thuật biểu diễn đa sân khấu từ chốn dân gian đến cung vua phủ chúa cao sang, nó là di sản văn hóa của cha ông để lại cho lớp lớp con cháu, là văn hóa phi vật thể của nhân loại, đến nay nghệ thuật hát Ca Trù vẫn luôn vang vọng giữa thủ đô Hà Nội, tiếng đàn câu hát từ nghìn xưa của cha ông vẫn vang vọng đến hôm nay.

Ca Trù là một thể loại âm nhạc nghệ thuật truyền thống của Việt Nam đã được UNESCO phong tặng là di sản văn hoá phi vật thể của nhân loại. Theo một số nhà nghiên cứu Ca Trù thì có thể có từ thời Triệu Đà, thời Lý, Trần và hưng thịnh từ triều Lê, theo một số nhà nghiên cứu Ca Trù lại cho rằng Ca Trù xuất hiện từ thế kỷ 15.

Trải qua các triều đại Ca Trù từ trong dân gian vào đến cung đình rồi lại phổ biến ra chốn dân gian, nó tác động trở lại và tinh túy hơn, nó là lối chơi phong lưu tao nhã, rồi cũng đã có lúc rơi vào lãng quên, nhưng nhờ vào sự phát triển của nền quốc học, những bài hát nói của Nguyễn Công Trứ, Cao Bá Quát, Nguyễn Khuyến, Dương Khuê, Chu Mạnh Trinh, Trần Tế Xương, Tản Đà, thể loại này đã được sống lại.

Khởi nguồn từ lối hát Đào Nương một lối hát lấy giọng nữ làm trọng, văn hóa chơi ca trù trực tiếp chỉ có 3 người, người đào nương, người kép đàn và người đánh trống, người đánh trống thực ra lại là quan viên cầm chầu lại chính là khách người thưởng thức đồng thời là người tham gia vào cuộc chơi, khi người thưởng thức tham gia vào cuộc chơi nó đòi hỏi anh phải hiểu biết nghệ thuật Ca Trù sâu sắc, nên quan viên không chỉ là người thưởng thức tiếng hát của đào, tiếng đàn của kép, mà thực chất quan viên còn là người tham gia vào cuộc hát bằng cách giữ nhịp trống chầu, ngẫu hứng lên thì các quan viên họ sáng tác thơ ngay tại chỗ cho những điệu hát và đưa cho đào nương hát ngay tại đó, nên trình độ của các ca nương là những người không chỉ có giỏi ca hát mà còn cả am hiểu văn thơ.

Ca Trù là một môn nghệ thuật đặc sắc vừa mang tính dân gian vừa mang tính bác học. Nghệ thuật hát Ca Trù đã tạo nên những áng văn chương tuyệt bút, hát Ca Trù cũng chính là hát lên các bài thơ với yêu cầu diễn cảm ý thơ, tình thơ rất cao, vì vậy người hát Ca Trù là các ca nương bắt buộc phải hiểu ý thơ, nội dung tư tưởng của bài thơ một cách trọn vẹn nhất thì mới có thể hát được, vì các quan viên sáng tác tại chỗ và đưa ngay cho ca nương biểu diễn ngay lúc đó.

Ca Trù, nói như nhà dân tộc nhạc học, cố Giáo sư Trần Văn Khê: “Ca Trù là một lối hát đặc biệt của nước Việt”. Ca trù đặc biệt, bởi đó là một nghệ thuật biểu diễn cổ truyền mang trong mình cả lịch sử nghìn năm, vừa mang chức năng nghi lễ, vừa là một thú chơi tao nhã, vừa phổ biến ở chốn dân gian, lại vừa vào đến cung vua phủ chúa cao sang.

Theo đặc khảo Ca Trù thì hơn 500 năm lối hát, đào nương đã hoàn thiện mọi mặt từ thể các, trình thức biểu diễn và không gian thực hành nghệ thuật để sớm trở thành lối hát:

Hát thờ Thành Hoàng làng ở đình làng

Lối hát chơi ở tư gia

Hát chơi ca quán

Hát chơi dinh thự

Lối hát chúc hỗ nơi cung vua phủ chúa

Ca Trù là bộ môn âm nhạc Việt được phổ biến nhất nó đa sân khấu, đa không gian, ngày nay tiếp cận về những di tích: Đình, đền, nhà thờ nơi sinh hoạt Ca Trù (có nơi chỉ còn là vết tích) (những bức trạm khắc tại đình Đông Ngạc), chạm khắc tảng đá kê chân cột chùa Phật tích Bắc Ninh 1057. Tiên nữ tấu nhạc trên ván nong chùa Thái Lạc Hưng Yên. Những sắc phong thần phả liên quan đến Ca Trù cùng những chân dung đào kép nổi tiếng của các giáo phường ngày xưa còn vang bóng, và cả đang hiện diện trong đời sống đến hôm nay.

Các nghệ sỹ là các danh ca, danh cầm lừng danh một thuở. Các danh ca như: Quách Thị Hồ, Nguyễn Thị Mùi, Nguyễn Thị Phúc, Nguyễn Thị Mơn; các danh cầm Chu Văn Du, Đinh Khắc Ban, Phó Đình Kỳ, Nguyễn Phú Đẹ… và rất nhiều tên tuổi khác nữa, ngày nay vẫn còn lại một ca nương của những thập niên đầu thế kỷ 20 vẫn còn sống, đến nay bà đã được mệnh danh là “Đệ nhất phách” hay còn gọi là Phách trạng nguyên, vừa qua đã được nhà nước đã phong tặng NSND năm 2019. Bà là NSND Phó Thị Kim Đức, bà Đức cũng là con nhà nòi, anh trai bà chính là danh cầm Phó Đình Kỳ, cha của bà là cụ quản giáp Giáo phường Khâm Thiên Phó Đình Ổn vào đầu thế kỷ 20.

Các nghệ nhân Ca Trù Hà nội:

1*Ca Nương Cụ Nguyễn Thị Tuyết (bà phán Chí Nguyễn Thị Tuyết (1885-1935) cô tổ Ca Trù của dòng tộc Nguyễn - Thái Hà, Hà nội) là bạn thân của Dương Khuê. Bà là ca nương bậc nhất được hát trong triều đình Nguyễn thời vua Tự Đức.

Dương Khuê đã viết gặp cô Đào Tuyết và nói về bà Đào Tuyết, bà là người nổi danh nhất hát trong Cung đình, tên tuổi bà được gắn liền với những bài hát nói như: “Hồng Hồng Tuyết Tuyết”

Hay như bài:

Danh tại giáo phường đệ nhất bộ

Tuyết ca nương thủa nọ ấy là ai?

Hỏi Xuân xanh nay đã mấy mươi

Mà son phấn cợt cười chi mãi tá...

2*Bà Phán Huy Trần Thị Phẩm (1900-1987) phố Hàng Đào Hà Nội

3*Nghệ sĩ Nhân dân Quách Thị Hồ (1913-2001)

4*Nghệ nhân Nguyễn Thị Chúc (1930-2014)

5* Nghệ sĩ ưu tú Phó Thị Kim Đức

6*Nghệ nhân Nguyễn Thị Phúc

7*Bà Trần Thị Ngọ (1905-1998) phố Hàng Đào bà là nghệ nhân ca vũ trong cung đình.

8* Ông trưởng Bảy (1880-1945) tức trưởng phố Thái Hà ấp nay là phố Sơn Tây Hà nội

9*Kép đàn Nguyễn Văn Xuân (1903-1962)

Những vô địch đàn đáy Bắc Hà:

10* Nghệ nhân đàn Đáy Phó Đình Kỳ (1929-1993)

11*Nghệ nhân đàn đáy Chu văn Du (1906-1995)

12*Nghệ nhân đàn đáy Đinh Khắc Ban (1922-1994)

13*Nghệ nhân ưu tú Nguyễn Văn Mùi (1931)

Bên Lỗ Khê có ông Nguyễn Văn Hành, bà Mùi và một số nghệ nhân của đình làng Lỗ Khê.

   Cửa Đình ở Ngọc Hà (ông Hựu bố của ca nương Đặng Thị Huệ).

   Hát 36 giọng (NSND Thanh Hoài).

Giáo phường tại Hà Nội còn lại hoạt động Ca Trù từ bảy đời đến nay là giáo Phường Thái Hà, lịch sử của giáo phường Thái Hà vẫn còn ghi nhớ: bà Nguyễn Thị Tuyết ca nương đệ nhất bộ, bà Trần Thị Ngọ, em gái bà Phách Phẩm của giáo phường Thái Hà là vũ công thuộc lớp cuối cùng trong cung đình nhà Nguyễn.

Cụ tổ của nhóm Ca Trù Thái Hà đời thứ nhất là cụ Nguyễn Đức Ý mang ca trù về cho dòng tộc họ Nguyễn.

Đời thứ 2 là cụ Nguyễn Đức Bồi là quản giáp trong dòng họ cụ chuyên về đàn đáy.

Đời thứ ba Cụ Trần Thị Tuyết và cụ ông Trưởng Bảy là những tay đàn giọng hát hay nhất thời bấy giờ. Cụ Nguyễn Thị Tuyết được giao trọng trách quản lý hệ thống Ca Trù trong cung đình. Được Vua ban thưởng cho dải đất tại Thái Hà để xây đình Ca công, bởi vậy giáo phường Thái Hà được coi là giáo phường danh tiếng của đất Kinh Kỳ.

Đời thứ tư là Nguyễn Văn Xuân vô địch đàn đáy Bắc Hà cùng bà phán Huy còn gọi là bà Phẩm nổi danh bởi tiếng Phách khuôn phép mẫu mực, bà Trần Thì Ngọ là vũ công cuối cùng trong không gian múa hát cung đình Thăng Long, cụ là em ruột của cụ bà Trần Thị Phẩm tức bà Phán Huy là tay phách phẩm bậc nhất của Bắc Hà thời Hoàng Cao Khải.

Đời thứ 5 là Nghệ nhân nhân dân Nguyễn Văn Mùi.

Đời thứ 6 là NSƯT đàn đáy Nguyễn Văn Khuê. Nguyễn Mạnh Tiến chơi đàn đáy và ca nương Nguyễn Thuý Hoà.

Đời thứ 7 ca nương Nguyễn Thu Thảo - Nguyễn Kiều Anh.

Nhóm Ca Trù Thái Hà là hậu duệ của nhóm Ca Trù Thăng Long xưa trong dinh thự Hoàng Cao Khải, có đình ca công chuyên phục vụ trong cung vua phủ chúa.

Và không thể không nhắc đến giữa lòng thủ đô Hà Nội ngày nay còn có 1 câu lạc bộ Ca Trù Hà Nội vẫn đang thường diễn ra hoạt động tích cực tại Bích Câu đạo quán, chủ nhiệm câu lạc bộ là Nghệ sỹ ưu tú ca nương Bạch Vân, có thể nói là 30 năm với lòng đam mê yêu nghệ thuật Ca Trù NS Bạch Vân đã vượt qua mọi thách thức để góp phần giữ lấy nghề tổ, bà đã khôi phục thành lập câu lạc bộ Ca Trù đầu tiên ở Thủ đô sau một thời gian dài vắng bóng.

Phong trào học tập Ca Trù ở thủ đô dần lớn mạnh nhiều Câu lạc bộ Ca Trù đã lần lượt ra đời như câu lạc bộ Ca Trù UNESCO, hay nhóm Ca Trù Hoa Hựu và còn nhiều rất nhiều các câu lạc bộ Ca Trù khác trên khắp các tỉnh thành của mọi miền đất nước.

CHỌN GỬI NIỀM TIN - Thơ cổ động của Nguyễn Anh Dũng - Hội văn học nghệ thuật Lạng Sơn

Thơ cổ động của Nguyễn Anh Dũng - Hội văn học nghệ thuật Lạng Sơn – sáng tác tại Nhà sáng tác Vũng Tàu tháng 4/2021.

CHỌN GỬI NIỀM TIN

                                             Niềm vui ngày hội non sông
                                             Tay cầm lá phiếu mà lòng hân hoan
 
                                             Chọn người đại biểu nhân dân
                                             Niềm tin trao gửi đức nhân ở đời
 
                                             Chọn ai chí khí sáng ngời
                                             Không màng danh lợi, tỏ người thanh liêm
 
                                             Chọn người luật pháp tôn nghiêm
                                             Việc làm, lời nói - không quên nhủ lòng
 
                                             Chọn ai biết giữ lửa hồng
                                             Không bao giờ tắt trong lòng cử tri
 
                                             Chọn người kế hoạch nhiệm kỳ
                                             Chương trình hành động hướng đi rõ ràng
 
                                             Chọn ai nhân nghĩa làm sang
                                             Nguyện làm đầy tớ trung thành của dân
 
                                             Chọn người khảng khái, phân minh
                                             Biết đâu phải - trái, trọng - khinh, sang - hèn
                                            
                                             Non sông mở hội chớ quên
                                             Nghĩa vụ cùng với lợi quyền cử tri
 
                                             Ngày vui dưới bóng hồng kỳ
                                             Gửi vào lá phiếu, cùng ghi nỗi niềm...

CHỐN QUAY VỀ - Truyện ngắn của Tống Đức Sơn – Hội văn học nghệ thuật Lạng Sơn

Truyện ngắn của Tống Đức Sơn – Hội văn học nghệ thuật Lạng Sơn – sáng tác tại Nhà sáng tác Vũng Tàu tháng 4/2021.

CHỐN QUAY VỀ

           Cầm tờ quyết định ly hôn của Tòa án nhân dân huyện, trên đường về nhà Kim Chi thấy lòng mình rối bời, trái tim như vỡ vụn. Chị thở dốc, nước mắt lã chã tuôn, đau xót cho mình, cho đứa con bé bỏng chưa kịp cảm nhận tình thương của các đấng sinh thành đã phải chứng kiến cảnh chia tay. Ở thị  trấn này, khách qua đường ai cũng nhìn chị. Nét mặt bơ phờ…  chị tiếc cho phận mình.

           Sáng. Bước ra khỏi nhà Chi nhớ như in lời thỏ thẻ của đứa con gái bé bỏng tội nghiệp: mẹ nhớ về ngay với em nhé. Bốn tuổi- tâm hồn con của chị trong trẻo như trang giấy trắng. Vậy mà trong phút chốc chồng chị đã viết lên tâm hồn nó một vết đen khó gột rửa.

           -Lại  ra đi… Tiếng chì chiết của mẹ chồng làm chị chạnh lòng. Chị bước nhanh ra khỏi nhà như muốn trốn chạy những lời thị phi của mẹ chồng. Đặc biệt Chi không muốn chứng kiến cảnh gào khóc của con chị, không muốn làm vấy bẩn tâm hồn ngây thơ của đứa con tội nghiệp. Chi quyết tâm dứt áo ra đi để lo kiếm cơm nuôi mình, nuôi con. Chị không muốn mình là kẻ sống ký sinh bằng những đồng tiền trợ cấp hàng tháng của gia đình chồng.

           Đời chị giống như con chim sẻ gặp bão, không còn ai chở che. Sáng ở  quê,  tối đã ở Hà Thành.

          Bóng đêm bao trùm miền đất phồn hoa này. Người và xe cộ nườm mượp như mắc cửi. Khác xa nơi phố núi quê chị, bốn bề vách núi đá giăng xanh xám. Vào những ngày mùa Đông, người đi lại thưa thớt, họa hoằn người có công việc mới bước ra khỏi nhà, hoặc đám thanh niên mới lớn thích ngao du tán gẫu mới rủ nhau phóng xe máy ra ngoài đường.

           Ở Hà Thành vào ngày nghỉ chị ngủ vùi cho lại sức để hôm sau có sức lao động mưu sinh. Đêm nay, lòng chị buồn não nề. Chị lang thang đi về cuối phố. Trời chuyển mùa hơi lạnh, chị mông lung:Tại sao mình phải nhịn ăn nhịn mặc để rồi kết quả là con số không? Chồng đã phụ chị. Lang thang một mình như gái đứng đường, mấy gã thanh niên chòng ghẹo:

          -Bò lạc à em ơi. Đi chơi với bọn anh đi.. những tiếng cười hô hố ném vào khoảng không. Kệ, im lặng là vàng, chị không biểu hiện cảm xúc trên gương mặt. Nơi đông người qua lại chị không sợ những kẻ du thủ du thực chút nào. Chị đã tự dặn lòng mình phải cứng cáp nơi biển người để không bị nhấn chìm vào vòng lốc xoáy của cuộc đời.

           Chi chọn quán cóc bình dân, nơi góc tối nhưng dễ để quan sát người qua lại, những đôi tình nhân trẻ tự tình hơi thái quá, chúng hôn nhau chút chít. Qua ánh đèn điện lờ mờ hắt ra những quầng sáng hư ảo bắt buộc chị phải nhìn cảnh tượng lộ liễu trớ trêu. Chị chọn chai rượu mạnh  để quên đi nỗi cô đơn

           -Giá mà… đừng lấy chồng sớm. Ý nghĩ ấy cứ bấn loạn trong đầu chị. Cuộc đời ai cũng đoán định được những ngả rẽ thì chị không phải trầm mình trong bể khổ.Là chị cả trong nhà mà không làm được tấm gương sáng để các em soi, chúng mà biết chị ly dị thì chúng sẽ nghĩ về chị như thế nào? Chồng nghiện đi tù- đã làm cho bố mẹ chị tan nát cõi lòng. Cả nhà khóc  than thương chị- thương đứa con gái bé bỏng đã nếm trải nỗi buồn phiền do cha mẹ mang lại. Chị nhớ lời nói của bố mẹ:

           -Dù thế nào con vẫn phải sống tốt. Sống thật đàng hoàng, mãi mãi con là đứa con  mà bố mẹ yêu quý.

           Chị nốc cạn cốc rượu. Những giọt rượu đắng đang lan tỏa khắp cơ thể của chị. Chị muốn say… thật say. Nơi đây chẳng ai thân thích say mới khoái. Say có lẽ giúp chị giải tỏa nỗi buồn. Quên gia đình nhà chồng.

           Chị thấy buồn cười, tự chế nhạo mình, hồi chung sống với chồng chị thấy anh ta uống rượu rất ít. Chị thầm nghĩ hắn là người ngoan, nào ngờ những kẻ nghiệp ngập ma túy rất hạn chế uống rượu. Chị cười cho sự ngây thơ của mình.

           Lúc này chị muốn quên những lời đay nghiến của mẹ chồng:
           -Mày không ở nhà ai nuôi con cho mày.
           -Mẹ cung phụng được người nghiện thì mẹ phải nuôi được cái Na.
           -Mày nhớ gửi tiền về cho nó…
           -Có thì gửi thôi.
           -Đi xa đừng ngắm vuốt không có tiền mà sống đâu, không ai giúp mãi được.
           -Con biết rồi.
           -Con này giỏi, chồng đi tù nó dám cãi mẹ chồng.
    Nước mắt Chi trực trào. Chị kìm nén không cho mẹ chồng thấy được sự yếu đuối bất lực trong tình cảnh này.
           -Khóc là hèn, van xin là yếu đuối.
           Bố chồng nhìn chị không nói một câu, ông nén thở dài quay đi. Chị thừa biết ông khổ tâm không kém chị. Những cuộc đấu khẩu giữa chị và mẹ chồng ông luôn dàn hòa:
           -Tôi xin bà, nhà thông gia người ta đã trao gửi phúc phận con gái cho nhà mình. Nó dại khờ thì mình phải dạy nhiều. Phúc phận mình đến đâu mình nhận đến đấy, đừng mắng con dâu mà tội nghiệp.
           Mẹ chồng Chi gào lên, kéo ông vào cơn thịnh nộ của bão lòng:
           -Ông trăng hoa mà còn dám nói tôi. Ông không để tôi dạy nó người ta chửi vào mặt tôi.
           Ông cự lại theo kiểu nghệ sĩ:
           -Đàn ông không có gái theo khác gì hàng quá hạn sử dụng. Bà mẹ chồng của Chi  nổi điên, xông vào cào cấu ông như thể gặp ông đang hủ hóa. Ông chắp tay van xin:
           -Bà hãy để tôi yên. Nếu bà  không muốn tôi ở đây bà cứ ký vào đơn ly dị đi. Tôi giải phóng cho bà đấy.
           -Tôi biết ngay mà, ông chán tôi chê tôi xấu tôi già . Tôi khổ vì ai? Bà chồm lên như con thú bị trọng thương.
           Chứng kiến cảnh cãi vã của bố mẹ chồng Chi thấy đau khổ. Tình cảm lây lan là vậy.
           Ông lẳng lặng vào buồng. Mẹ chồng mệt, ngồi thẫn thờ. Chị nhẹ nhàng cáo từ:
           -Con đi đây.
           -Không được quan hệ trai gái đấy.
           -Mẹ không có quyền cấm con.
-Danh chính ngôn thuận cô vẫn là con dâu tôi. Có giỏi thì cô ly hôn đi
-Con đã quyết định rồi… Chi chìa tờ ly đơn, nét mặt mẹ chồng chị chuyển sang tái nhợt.

***

Lúc ấy, Chi thấy mình thật có lỗi. Chị bước vội ra cửa để giấu những giọt nước mắt. Đêm nay, chị lại quặn lòng. Cái thưở ngày xưa vọng về trong ký ức. Ngày ấy chị mặn mà xinh đẹp, mẹ chồng dỗ ngon ngọt:

-Nếu cháu chịu làm dâu nhà bác, cháu sẽ ở nhà mặt phố thoát cảnh chân lấm tay bùn.

Mẹ chồng nói như rót mật vào tai cũng làm chị thinh thích. Được vậy chị đã vượt khối đứa bạn sống cùng làng. Lấy chồng nông thôn biết đến bao giờ được mở mặt. Hạnh phúc đến với chị quá nhanh, phải nói Hỷ là tay thanh niên ga lăng. Hắn yêu chị ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chi ý thức được mình đẹp, đến độ mấy tay quản lý thị trường đi kiểm tra nơi chợ phiên cũng buông lời ong bướm. Bố mẹ chị nghèo nhưng thuộc diện  gia giáo, dạy chị nhận thức đầy đủ về : Công-Dung-Ngôn-Hạnh. Chi luôn tự hào về điều đó.

Chi thấy thật lạ, hôm nay chị uống rượu như nước lã mà không thấy say. Chi có dịp mường tượng những giây phút mặn nồng bên chồng con, những lời ngon ngọt, những cơn thịnh nộ của mẹ chồng. Có rượu làm cho con người rộng lượng hơn thì phải…Chi trào dâng niềm thông cảm sâu sắc với mẹ chồng. Kể ra bà cũng là con người tốt, ác khẩu nhưng thâm tâm lại chu đáo. Biết chồng trăng hoa ngoài vợ ngoài chồng bà chỉ khuyên nhủ, đến độ gào thét như hiện tại là đã quá mức kiểm soát của bà.Nếu  ở hoàn cảnh như mẹ chồng, Chi cũng bí bách và cay đắng. Lấy được ông chồng đẹp trai phong độ đến già lại đổ đốn….

Số chị còn đau lòng hơn mẹ chồng, chị đã tự giải phóng cho mình. Chi không tin bố chồng của mình đổ đốn. Nghe phong thanh cô bạn nói:
-Bố chồng của mày sống bệnh hoạn như phim phương Tây.
Chi và bạn đã từng cãi nhau kịch liệt, đến nỗi đứa bạn quả quyết:
-Ông ấy đã từng đòi làm tình với tao lúc say rượu. Bọn cave cũng được chiều chuộng ông ta nhiều lần.
-Đồ điên… chị quát rồi bỏ đi. Kệ cô bạn lải nhải một mình.
Cô bạn tức khí chửi với theo:
-Mày điên thì có.
Hóa ra bố chồng của Chi đâu phải gỗ đá. Lý trí đôi khi cũng bị tan chảy bởi cái đẹp, cái lạ. Biết con trai hư hỏng, ông đã chán đời bỏ mặc vợ già để tìm đến thú vui ích kỷ. Có lúc ông nhìn Chi như định muốn nói điều gì? Đôi lúc ông trấn an Chi:
-Con hãy làm theo điều con muốn. Thằng Hỷ hư hỏng rồi con ạ. Đứa cháu nội để bố mẹ nuôi giúp.
Nghe câu nói này, mẹ chồng giẫy như đỉa phải vôi:
-Đời cua cua máy, đời cáy cáy đào.
Ngẫm nghĩ cô thấy thương bà - người phụ nữ đã mãn kinh thường dễ bị tổn thương. Chuyện chồng con đổ đốn cũng dễ làm bà nổi điên. Bà cô đơn đến cùng cực, không có ai dốc bầu tâm sự. Thần tượng của bà là ông cũng sụp đổ như lâu đài cát. Bà đang sống bằng ký ức của tuổi trẻ. Có lẽ đó là điểm tựa để cứu rỗi linh hồn trong lúc đau khổ.
Chi cũng đang là người đàn bà cô đơn. Chị khước từ những lời cầu hôn của phi công trẻ, của những ông già rửng mỡ, thích yêu gỡ mà thôi.
Đêm nay, chị thao thức nhắn tin cho mẹ chồng:
“ Ngàn lần con xin lỗi mẹ. Con cũng là người đàn bà đơn độc”.
Chị mừng đến lặng người, khi mẹ chồng nhắn tin:
-Mẹ cám ơn. Quyết định của con là đúng đắn mẹ luôn trân trọng  điều đó.
Thì ra trong đau khổ con người hay có mối đồng cảm. Chị lại nhắn tiếp những dòng chữ an ủi mẹ chồng:
“ Người ta có nhiều nơi để đến nhưng con chỉ có một chốn quay về ”.

Bế mạc Trại sáng tác Mỹ thuật Việt Nam tại Đà Nẵng

Ngày 28/4/2021, tại Nhà sáng tác Đà Nẵng, Hội Mỹ thuật Việt Nam đã phối hợp với Nhà sáng tác Đà Nẵng để tổ chức lễ bế mạc Trại sáng tác mỹ thuật 2021.

Tham dự buổi bế mạc có ông Võ Huỳnh Hữu Trí - Giám đốc Nhà sáng tác Đà Nẵng, ông Hồ Minh Quân - Hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam làm Trưởng đoàn cùng các hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam tham gia Trại sáng tác.

 bemacmythuatvietnamt4 2021

Tại buổi bế mạc, ông Hồ Minh Quân - Trưởng đoàn đã có báo cáo tổng kết tác phẩm trong Trại sáng tác lần này, khẳng định về thành công của Trại sáng tác. Các anh, chị em hoạ sỹ đã nhiệt tình tham gia, đoàn kết và phát huy khả năng sáng tạo của mình để tạo ra những tác phẩm ý nghĩa cho đời sống văn học nghệ thuật nước nhà. Các hoạ sỹ đã hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian tham gia Trại, hoàn thành các tác phẩm của mình đúng tiến độ, thể hiện những cảm nhận đặc biệt về thế giới nội tâm sâu lắng của người nghệ sĩ qua những đường nét, màu sắc, bút pháp sáng tạo cùng nội dung, ý tưởng phong phú. Mỗi tác phẩm là một cung bậc cảm xúc, là sự tìm tòi, trải nghiệm, cộng hưởng cảm hứng sáng tác của mỗi tác giả. Tất cả cùng tạo nên một bức tranh đa sắc về mỹ thuật. Ngoài việc hoàn tất các tác phẩm tham dự Trại, các hoạ sỹ còn thực hiện đúng nội quy của nhà sáng tác, thể hiện nếp sống văn hoá và thân thiện cởi mở với cán bộ, nhân viên phục vụ.. Ông Hồ Minh Quân cũng đã thay mặt các hoạ sỹ gửi lời cảm ơn tới sự quan tâm của lãnh đạo và tập thể cán bộ nhân viên nhà sáng tác Đà Nẵng đã chăm sóc, tạo điệu kiện cho các văn nghệ sĩ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

Sau 15 ngày tham gia trại sáng tác, đã cho ra đời 26 tác phẩm gồm nhiều thể loại: ký hoạ, sơn dầu, tranh màu nước…Tiêu biểu có thể kể ra như các tác phẩm: “Bến lặng” của Huỳnh Hường, “Vũ điệu KaDoong” của Y Nhi Ksơr, “Hoa ban” của Lâm Thanh, “Vũ điệu đêm trăng” của Đặng Kim Ngân…

bemacmythuatvietnamt4 2021 1

Ông Võ Huỳnh Hữu Trí đón nhận lời cảm ơn chân thành của các văn nghệ sĩ và chúc mừng sự thành công của Trại sáng tác. Ông cũng chúc các văn nghệ sỹ luôn mạnh khoẻ, luôn dồi dào cảm hứng sáng tạo để có thể cho ra đời những tác phẩm có chất lượng cao, đóng góp cho nền văn học nghệ thuật nước nhà.

Bế mạc Trại sáng tác Mỹ thuật Việt Nam tại Đà Nẵng

Ngày 28/4/2021, tại Nhà sáng tác Đà Nẵng, Hội Mỹ thuật Việt Nam đã phối hợp với Nhà sáng tác Đà Nẵng để tổ chức lễ bế mạc Trại sáng tác mỹ thuật 2021.

Tham dự buổi bế mạc có ông Võ Huỳnh Hữu Trí - Giám đốc Nhà sáng tác Đà Nẵng, ông Hồ Minh Quân - Hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam làm Trưởng đoàn cùng các hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam tham gia Trại sáng tác.

 bemacmythuatvietnamt4 2021

Tại buổi bế mạc, ông Hồ Minh Quân - Trưởng đoàn đã có báo cáo tổng kết tác phẩm trong Trại sáng tác lần này, khẳng định về thành công của Trại sáng tác. Các anh, chị em hoạ sỹ đã nhiệt tình tham gia, đoàn kết và phát huy khả năng sáng tạo của mình để tạo ra những tác phẩm ý nghĩa cho đời sống văn học nghệ thuật nước nhà. Các hoạ sỹ đã hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian tham gia Trại, hoàn thành các tác phẩm của mình đúng tiến độ, thể hiện những cảm nhận đặc biệt về thế giới nội tâm sâu lắng của người nghệ sĩ qua những đường nét, màu sắc, bút pháp sáng tạo cùng nội dung, ý tưởng phong phú. Mỗi tác phẩm là một cung bậc cảm xúc, là sự tìm tòi, trải nghiệm, cộng hưởng cảm hứng sáng tác của mỗi tác giả. Tất cả cùng tạo nên một bức tranh đa sắc về mỹ thuật. Ngoài việc hoàn tất các tác phẩm tham dự Trại, các hoạ sỹ còn thực hiện đúng nội quy của nhà sáng tác, thể hiện nếp sống văn hoá và thân thiện cởi mở với cán bộ, nhân viên phục vụ.. Ông Hồ Minh Quân cũng đã thay mặt các hoạ sỹ gửi lời cảm ơn tới sự quan tâm của lãnh đạo và tập thể cán bộ nhân viên nhà sáng tác Đà Nẵng đã chăm sóc, tạo điệu kiện cho các văn nghệ sĩ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

Sau 15 ngày tham gia trại sáng tác, đã cho ra đời 26 tác phẩm gồm nhiều thể loại: ký hoạ, sơn dầu, tranh màu nước…Tiêu biểu có thể kể ra như các tác phẩm: “Bến lặng” của Huỳnh Hường, “Vũ điệu KaDoong” của Y Nhi Ksơr, “Hoa ban” của Lâm Thanh, “Vũ điệu đêm trăng” của Đặng Kim Ngân…

bemacmythuatvietnamt4 2021 1

Ông Võ Huỳnh Hữu Trí đón nhận lời cảm ơn chân thành của các văn nghệ sĩ và chúc mừng sự thành công của Trại sáng tác. Ông cũng chúc các văn nghệ sỹ luôn mạnh khoẻ, luôn dồi dào cảm hứng sáng tạo để có thể cho ra đời những tác phẩm có chất lượng cao, đóng góp cho nền văn học nghệ thuật nước nhà.

Cảm nhận từ một Trại sáng tác kịch bản sân khấu

Diễn ra từ ngày 11 đến 23-4 tại Nhà sáng tác Nha Trang, Trại sáng tác kịch bản sân khấu toàn quốc do Hội Nghệ sĩ sân khấu Việt Nam phối hợp với Trung tâm Hỗ trợ sáng tác văn học nghệ thuật tổ chức đã để lại nhiều dấu ấn cả về tác phẩm lẫn tác giả.

bemacsankhaut4 2021

Thêm nhiều kịch bản mới
Tại trại sáng tác lần này, 17 tác giả trong cả nước đã sáng tác 17 kịch bản sân khấu thuộc các loại hình nghệ thuật tuồng, chèo, cải lương, kịch nói… Các kịch bản vừa phản ánh được hơi thở cuộc sống đương đại, vừa có góc nhìn mới về một số vấn đề lịch sử. Với kịch bản “Ông ấy là bố tôi”, tác giả Nguyễn Thu Phương đã tạo các tình huống xung đột, tính cách nhân vật rõ ràng để chuyển tải về cuộc sống gia đình ngột ngạt. Cũng về đề tài đương đại, tác giả Vương Huyền Cơ đã cho thấy góc nhìn khác về cuộc sống gian nan của những người làm nghề sân khấu qua kịch bản “Người nuôi tằm”. Với kịch bản “Nghề từ thiện”, tác giả Phạm Tân lại muốn làm rõ bản chất của công việc từ thiện. Tác giả Trần Kim Khôi lại dẫn dắt mọi người đến với những chiêu thức tham ô, tham nhũng, gây lãng phí, bức xúc trong xã hội qua kịch bản “Tượng đồng rỗng ruột”. Lần đầu tham gia trại sáng tác, NSND Lan Hương trình làng kịch bản “Giấc mơ trưa”. Bằng ngôn ngữ kể chuyện rất riêng, tác giả nhắc nhở những bậc làm cha mẹ đừng vì mưu toan cuộc sống mà quên mất những đứa con của mình.

Bên cạnh đề tài đương đại, trại sáng tác cũng có 7 kịch bản thuộc đề tài lịch sử, dân gian, qua đó đã khắc họa được nhiều lát cắt, góc nhìn, quan điểm mới về những sự kiện trong lịch sử dân tộc. Viết lại câu chuyện về “Hoàng đế Lê Đại Hành”, tác giả Đăng Minh thêm một lần ngợi ca công lao, đóng góp của một đấng minh quân. Với kịch bản “Lời nguyền với thánh nhân”, tác giả Hoàng Thanh Du đã tìm ra những sự kiện mới liên quan đến lời trăn trối của An Sinh Vương Trần Liễu với con trai Trần Quốc Tuấn. Tác giả Bùi Xuân Thảo lại khắc họa về nhân vật Quận He vì dân, vì nước chống lại cái ác của kẻ bạo quyền. Kịch bản chèo “Hoàng tử và cây cầu gãy” của tác giả Phạm Ngọc Dương để lại cho người đọc những suy ngẫm về số phận con người…

Xuất hiện những gương mặt mới
Theo NSND, đạo diễn Giang Mạnh Hà - Phó Chủ tịch Hội Nghệ sĩ sân khấu Việt Nam, một trong những điểm nổi bật của trại sáng tác lần này là sự xuất hiện những gương mặt mới, trong đó có những tác giả trẻ. Những nhân tố mới này đã cho thấy sự tiến bộ rõ nét và tiềm năng phát triển tốt, như: Nhà văn Lê Ngọc Minh, NSND Lan Hương, tác giả trẻ Nhi Huyền, Phạm Ngọc Dương... Điều này không chỉ khẳng định sự quan tâm phát hiện, ươm mầm, đầu tư cho lực lượng những cây viết mới, mà còn thể hiện chất lượng, uy tín các trại sáng tác kịch bản của Hội Nghệ sĩ sân khấu Việt Nam trong thời gian qua. “Lần đầu tham gia trại sáng tác kịch bản sân khấu, tôi đã có những cảm nhận, ấn tượng rất tốt. Bản thân tôi đã thu hoạch được nhiều kinh nghiệm bổ ích trong cách viết”, nhà văn Lê Ngọc Minh cho biết. NSND Lan Hương chia sẻ, nghề chính của chị là diễn viên, thời gian gần đây chị chuyển qua làm đạo diễn sân khấu kịch hình thể và nay thử sức ở lĩnh vực viết kịch bản. Qua đây, bản thân chị muốn có những đóng góp cũng như học hỏi được nhiều điều bổ ích trong cách viết và mong muốn tiếp tục tham gia những trại viết như thế này.


Trong bối cảnh nghệ thuật sân khấu đang thiếu những kịch bản hay, việc có thêm những kịch bản mới từ trại sáng tác lần này là một tín hiệu khá tích cực, từ đó đem lại những vở diễn hay cho khán giả trong thời gian tới.

VƯỢT VÂY - Truyện ký của Đỗ Dũng - Hội văn học nghệ thuật Thái Nguyên (P2)

Truyện ký của Đỗ Dũng - Hội văn học nghệ thuật Thái Nguyên – hoàn thành tại nhà sáng tác Vũng Tàu tháng 4/2021

VƯỢT VÂY

3. Trên bầu trời chi chít sao. Tiếng máy bay T130 lại “ ùng, oàng” kéo đến. Bụng nó nhấp nháy lửa. Tôi bò sát xuống một rạch nước, ép mình vào hàm ếch để tránh đạn. Một luồng đạn 12li8 từ chiếc phi cơ T130 xả lanh canh lên mặt đá mắc ma xanh lét tôi thoát chết lần thứ tư…

Có tiếng động mạnh trong lùm cây trên lạch đá bên cạnh. Tôi lắng tai nghe ngóng lên đạn, nằm chờ.

Một con sói xám ? Không ! tên lính Thái Lan đang lết dần về phía tôi. Tưởng hắn không nhìn thấy mình, không ngờ hắn vùng dậy giáng thật mạnh một hòn đá to vào đầu tôi. Tôi giơ 2 chân kẹp súng AK, xiết cò trọn một băng vào ngực tên địch, lưỡi lê AK của tôi đã ngập vào ngực trái hắn. Hắn bị văng ra 2 mặt trợn trừng. Rút lê, thế là tôi thoát chết lần thứ 5. Máu tên địch nhòa trên mặt tôi nhớp nháp. Đạn phá của AK ở sau lưng hắn to như miệng bát ô tô…Máu phun trào như chọc tiết lợn.

Không biết đêm ấy tôi bò được bao nhiêu mét 100m hay 300m ? hay hơn nữa. Hai khủy tay đỏ lòm. Trên vai tôi là 2 khẩu AK và một chiếc ba lô to bè có nhiều vật kỷ niệm và lương khô, nước uống. Tôi cởi bao xe thắt lưng gãi xoành xoạch. Một vài vẩy đỏ lấm tấm ở thắt lưng và khu bẹn…thôi chết rồi ! Hắc lào ! Tôi gãi đến bật máu ra mới đỡ ngứa. Vốn là người miền núi vùng Sơn Cước Lào Cai tôi có kinh nghiệm trị vết thương cho mình và Hắc Lào. Tôi cởi chuồng tắm tiên kỳ cọ thật kỹ càng. Mặc quần áo tươm tất rồi lê theo bờ suối tìm lá thuốc dịt vào vết thương, sát lên chỗ bị hắc lào (bài thuốc này rất hiếm) thấy dễ chịu. Tôi lại dở thuốc lá thơm ra “phì phèo”. Hai mắt tôi rũ xuống tôi chợp mắt, hai chân tôi xưng tấy. Tôi quẳng tất xuống suối và nới dây giầy cho đỡ tức “cước ” chân….

Sáng hôm sau nữa tôi dậy tập đi. À mình còn sống đây ! còn sống cơ mà. Sao mình không tự vận động lo cho đời mình nhỉ ? Chống súng tôi vùng dậy chạy được dăm bẩy bước và ngã nhoài vào bụi cây cúc dại.

Nghỉ đã, ăn lương khô đã rồi đi tiếp. Tôi chui tọt vào lùm cúc dại đánh một giấc tới trưa hả hê. May mà ở đại hội trinh sát C20 đi tiền nhập vào hàng rào địch, nhiều đêm ngủ trong tầm cối, ngoài tầm lựu đạn địch mà tôi không khi nào gáy cả. Nên tôi giữ kín mình rất chắc.

Chiều ! tôi đi chầm chậm nhờ 2 cây AK là 2 cái nạng “dìu” tôi. Tôi đi, tôi lết được 200m thì phát hiện có tiếng người nói. Tôi áp tai vào mạch đá. Chết rồi lại gặp thám báo địch. Bản năng lính thận trọng  tôi bừng thức tôi lên đạn chuẩn bị lừu đạn (May sao tôi còn nguyên 4 quả lựu đạn USA ở trong bao xe).

Ba tên lính mẹo Vàng Pao đang đi dọc khe suối lội bì bõm. Thời cơ diệt địch đã đến. Chúng cách tôi chừng 15-20m gì đó. Tôi ghì mình vào tảng đá tung ra một quả lựu đạn Mỹ. “Ầm!” Tôi xiết cò súng AK lia tới tấp vào lũ địch. Hai thằng chết tươi giãy đành đạch. Còn một thằng chạy thục mạng ngược lại. Tôi tỳ súng bắn đuổi. Hồi còn tân binh tôi nổi danh toàn tiểu đoàn. Xạ thủ xuất sắc trúng 3 vòng 10 bắn tập. Tên giặc ngã dúi úp mặt xuống khe nước phềng phào. Tôi tiến nhanh lục tìm lương khô trong ba lô của các xác chết. Tự dưng trong tôi phần người lại trỗi dậy. Tôi thấy thương thương 3 người lính mẹo. Chúng còn rất trẻ chỉ độ 12-13 tuổi là cùng. Tôi lôi xác chúng nằm thong dong trong tảng đá và xếp kín đá cuội. Phòng khi bị chó sói ăn thịt, diều hâu moi ruột gan. Tôi bình tĩnh kỳ lạ và tự tin vào đôi chân của mình. Tôi đi tiếp.

4. Bỗng tôi vấp phải một sợi dây điện và ngã vật ra. Mệt quá ! có lẽ mình kiệt sức mất rồi. Tôi nằm ngửa nhìn trời. Làm sao về được đơn vị đây. Trong tôi ý thức về đồng đội là bao quát hơn cả. Không bao giờ có ý thức “đảo ngũ” Óc tôi chợt léo sáng. Tôi dùng dao găm cắt đứt sợi dây điện của đơn vị nào đã mắc. Tôi mừng thầm thấy dây điện là đơn vị mình rồi. Bởi vì chỉ có quân ta “Mới dùng hữu tuyến thôi” Địch thì không khi nào dùng dây hữu tuyến (chúng dùng VTĐ là chính). Cắt dây điện xong tôi rúc vào một khe đá nằm chờ. Tôi miên man nhớ về quê nhà, cha mẹ, người yêu và dòng sông Thao hiền hòa văng vẳng tiếng hò kéo lưới đêm trăng đánh cá.

Tôi liếm môi để tái diễn những nụ hôn nồng cháy của em trao tôi trước ngày nhập ngũ. Tôi giơ chiếc khăn tay có đôi chim em thêu rất đẹp, nhân ngày đính hôn năm nào. Tôi cười lặng lẽ chợt nhận ra mình “láu cá” mới nghĩ ra cái chiêu thức này. Thể nào cũng có quân thông tin đi nối đường dây qua đây. Nắng sớm mới đẹp đẽ làm sao. Từng cánh hoa cúc dại vàng nhuộm cứ bập bềnh dạt dào theo hướng gió táp hương thơm ngai ngái vào tôi. Tôi chợt nhận ra mình may mắn và biết ơn đồng đội vô cùng. Tôi chợt nhận ra mình hạnh phúc hơn tất cả nhân loại trên trái đất này. Tôi lừng lững từ cõi chết trở về sự sống. Tôi “phục lõng” đồng đội, tôi chờ tình yêu nhân dân. Tôi thấy chân phải tôi xưng cứng chật cả ống quần. Tôi lấy dao găm xé quần cho đỡ cước. Chết rồi ! Chân nhiễm trùng rồi. Bị thương có vô trùng gì đâu. Hôm qua khi giết xong tên “Sói” Thái Lan tôi lại lấy đất thó dịt vào vết thương cơ…thảo nào nhiễm trùng là phải. Thế này thì sao đi tiếp đây ? Đành nằm chờ quân “cứu viện” vậy. Một giờ trôi qua tôi xem đồng hồ (chiếc pôn zốt Nga mà người yêu tôi tặng khi đi chiến đấu). Tôi chợt nhớ đôi môi, đôi mắt em quá đỗi tuyệt vời. Không biết nàng đi lấy chồng chưa nhỉ ? Quái ! “Ghen” à ?. Tôi buồn vô hạn. Bỗng dưng dây điện động đậy. Tôi vụt nhổm dậy nghe ngóng cứ như lúc ở quê cùng Son, người bạn trai thân thiết nhất từ thủa ấu thơ đi săn lợn rừng ấy. Có lần hai thằng đã hạ được một con lợn đến 100kg khi chúng về phá rẫy ở quê tôi bằng 2 viên đạn CKC gắm vào óc nó. Tôi nhớ Son quá ! Mày đang ở đâu ! làm gì hở Son. Hai thằng cùng vào trinh sát C20.

Hôm tôi đi tiền nhập thì Son đi lấy gạo và vũ khí.

Hai đứa chia tay cùng 9 đồng đội, nay chỉ mình tôi trở về. “Đúng rồi! Đứt ở đây! ” Hai anh lính thông tin C18 trao đổi với nhau. Họ nối lại đường dây do tôi cắt đứt. Quái ai cắt dây điện nhỉ. Hay là có bố nào định cuốn về làm dây căng \tăng bạt chăng. Một người lính chửi thề “Đồ khốn nạn” tôi hô to “Tôi đấy ! các đồng chí ạ !” Như có 1 phản xạ thần kỳ 2 người lính thông tin “lia” đạn về phía tôi. May cho tôi cao số đã tính sẵn nằm phục sau tảng đá chứ không thì toi mạng do chính đồng đội mình.

Thấy tôi không bắn trả, họ hỏi “Mật khẩu”. Tôi trả lời gọn đanh thép “Sông Thao” quân “Cụ Chuông” đây C20.165.312 đây. Họ đỡ tôi dậy và dúi vào tay tôi 1 gói lương khô JA701 và điếu “Tam Đảo”.

Tôi tặng họ 2 hộp “Bích qui” con mèo xanh, 1 bao thuốc lá thơm của Thái Lan và 1 gói mì chính 9 thìa úp của Mỹ “Thế ông bị thương ở đâu” họ hỏi. Tôi kể lại trận đánh Đồi Con Lợn… một cách chi tiết. Họ gọi điện về trung đoàn báo có tôi ở đây cho trinh sát C20 khênh về. Họ lại đi kiểm tra tiếp. Tôi nhớ họ và khóc tức tưởi…Bỗng lại có tiếng người bên lùm cây bên kia bờ suối. Tôi cố gắng bò sang vạch tìm cẩn thận. Tôi giật mình. Một tên thám báo Vàng Pao bị gãy chân đang ngất xỉu ở trong bụi cúc tay lăm lăm các pin. Tôi đá hắn đánh thức dậy. Hắn chừng mắt chắp tay vái lia lịa. Anh chàng này cũng chừng độ 13-14 tuổi là cùng. Tôi tước vũ khí và đỡ hắn dậy. Vốn là người miền núi tôi nghe thoáng tiếng Lào Thoong cùng giống tiếng Tày, Nùng quê tôi và hiểu hắn ở “Pôn xa Pẳn” sư ở chùa bị bắt đi lính. Hắn khóc xin tha mạng. Tôi băng lại vết thương cho hắn rồi lấy lương khô, thuốc lá để hắn ăn, hắn hút. Hắn lậy tôi như tế sao. Tôi nói hắn chờ đồng đội tôi hắn hiểu và gật đầu….

Hai giờ trôi qua. Nắng đã tắt dần. Bỗng có tiếng xì xào và cái mũ tai bèo xuất hiện. Trời ! Son ! tôi gào nức nở. Cả tổ chinh sát : Tuấn, Son, Hinh, Như, Trinh lao vào chỗ tôi. Họ bế thốc tôi dậy và dìu tên tù binh người Lào Thoong đi ra..15km Son cõng tôi, anh Hinh anh Phú cáng tên tù binh. Anh Hinh hỏi “Trong ba lô của cậu có thơ không mà nặng thế”, “Có đấy nhiều thứ lắm”. Tôi vội vàng khoe đủ điều cho đồng đội mình hay. Đến trạm giao liên Trung đoàn chúng tôi gửi tên tù binh cho đơn vị Pa thét Lào đưa về hậu cứ.

Một tháng Son chăm sóc tôi khỏi bệnh kiết lị với vết thương nhiễm trùng ở chân. Nay đã nên da non.

Truyện đó đã xẩy ra vào mùa khô 1971. Bây giờ nhớ lại 2 thằng cứ ngậm ngùi thương đồng đội mình mãi. 10/2015 tôi có vào chiến trường Lào tìm họ. Thế là tôi vượt vây, vượt khỏi lưỡi hái của tử thần đi về với đồng đội, với mình để đi chiến đấu tiếp ở Quảng Trị 72, Bình Dương 1975 sau này.

VƯỢT VÂY - Truyện ký của Đỗ Dũng - Hội văn học nghệ thuật Thái Nguyên (P1)

Truyện ký của Đỗ Dũng - Hội văn học nghệ thuật Thái Nguyên – hoàn thành tại nhà sáng tác Vũng Tàu tháng 4/2021.

VƯỢT VÂY

1. Trận đánh giáp la cà với quân đội Hoàng Gia Thái Lan ở đồi Con Lợn cánh đồng Chum Xiêng Khoảng (Lào) tôi bị một “lê” vào bắp chân phải máu trào ra lênh láng. Tôi kịp quay ngoắt lại dùng báng súng AK đập mạnh vào đầu tên địch. Hắn ngã nhào vào tôi, thế là cả một băng đạn AR15 “Sượt” qua trán tôi. Tôi hoa mắt ngã nhào đè vật lên xác chết hắn. Trời đất quay cuồng như chong chóng. Các con đom đóm nhấp nháy, rồi kế tiếp hàng ngàn, hàng vạn hình tròn li ti xanh, đỏ, tím, vàng chập chờn quay tít mù…tôi ngất lịm đi.

Trời mưa ướt nhòe mặt tôi. Những vết lấm láp, bụi đất bám chặt thân hình tôi. Tôi tỉnh lại không biết mình nằm giữa bãi chiến trường bao ngày rồi. Cổ họng nóng rát như rang, như đốt. Các cục máu ở bắp chân, ở trán đã khô cứng, bết chặt lấy các vết thương. Ôi có lẽ trời sinh trời dưỡng chăng. Toàn thân tôi bải hoải rã rời. Tôi không nhấc nổi chân dậy được, cảm như là chân mượn. Tinh thần và thể xác tôi ê ẩm tới cùng cực. Người hâm hấp sốt.  Những giọt mưa đầu  hạ táp lên thân thể tôi một cách phũ phàng.

Tôi bừng mắt nhìn trận địa và biết mình còn sống. Hình ảnh cha, mẹ lại chập choàng hiện về. Tôi bật kêu lên “Mẹ ơi!” xung quanh tôi xác đồng đội, xác địch ngổn ngang…kẻ gãy đầu, người gãy tay, người lòi ruột nằm lộn xộn, bất động…âm u đâu đó những linh hồn còn váng vất quanh quẩn các thi thể chưa tan. Kia là xác thằng Đĩnh ở Công ty lương thực, đây là xác thằng Mình ở công ty dược phẩm Lào Cai. Còn nữa..xác thằng An thông tin, xác thằng Tú công binh, xác thằng Bình ở Làng Nhớn, Cam Đường, xác thằng Nghĩa Nam Định, xác thằng Thịnh ở Mường Khương….. và còn nữa, còn nữa….

Xác địch là những tên lính Thái Lan to như những con trâu mộng, quân phục đen xám, người chằng chéo các băng đạn AR15 và M79, ruột chúng lồi ra hàng đống lù lù. Súng AK của ta, Súng AR15 của địch nằm chổng trơ khắp trận địa. Gió rừng xào xạc như ru đẩy những linh hồn đang cãi nhau trong không gian chém giết. Mùi tử thi xông lên nồng nặc. Các xác chết đã dần dần phân hủy. Kệ! Tôi nằm ngửa nhìn trời. Trời âm u  ảm đạm. Mặc xác chết, mặc mùi hôi của uế khí.

Tôi gạt xác tên địch và gối tay lên nhìn bầu trời của đất nước Triệu voi. Tôi lại thiếp đi. Có lẽ tôi phải nằm như thế đến 2 ngày giữa trùng vây của xác chết.

Tôi bừng tỉnh dậy lần nữa khi trời đã chạng vạng chiều, bụng đói, cồn cào sau 3 ngày không ăn uống. Có tiếng quạ kêu và tiếng hú rùng rợn của sói rừng gọi nhau đến ăn bữa tiệc thịt người. Tôi vùng dậy với cây AK bắn loạn xạ vào lùm cây xăng lẻ, mù trước mắt. Lũ sói rừng chạy tản ra có 1 con trúng đạn giãy chết. Những đôi mắt sói xanh lét soi về hướng tôi. Răng sói trắng nhởn tỏ ý căm thù tôi lắm. Tôi biết trong từng hàm răng kia đan xít nhau sẽ xé xác tôi lúc nào không biết. Nếu tôi lơ là mất cảnh giác, Trăng đục, Gió gào. Hoa lay động..Sói..Quạ kêu..

Tôi trấn tĩnh “bồi” thêm 2 tràng AK vào lũ sói lúc này chúng chạy tớn tác có vài con bị thương vào chân chạy tập tễnh. Hai con chạy theo liếm máu sói đồng loại,  hoảng  loạn, tan tác. Tôi bắn có ý tìm đồng đội (có người đang kêu cứu…) Chỉ có lũ quạ là không hề sợ súng, chúng bu lại các xác chết quanh tôi (Chúng coi tôi như đã chết rồi có 2 con quạ già đậu lên đầu tôi xoi mói). Chúng tiếp tục tấn công các thi thể thối rữa lôi ruột kéo đi từng khúc, từng đoạn một. Tôi bất lực.

Sáng! Tôi lết dần qua xác đồng đội, tìm lương khô và đạn AK. May sao! ở trong các ba lô của địch tôi vớ được khá nhiều kẹo socola thuốc lá Thái Lan thơm nữa. Nước hoa Pháp, ảnh khỏa thân gái Thái. Thân thể tôi có lúc rạo rực. Nhưng lúc này ý thức đó vô nghĩa với thương binh như tôi. Đồng đội tôi chỉ còn dăm ba băng đạn AK, đồ ăn hết nhẵn. Tôt nhét tất cả giấy tờ, thư, ảnh của các bạn vào ba lô mình hy vọng nếu còn sống thì ra Bắc sẽ có dịp trao tận tay thân nhân họ. Tôi buồn bã giữa trùng khơi của nước mắt. Thương bạn, thương mình bơ vơ giữa biên giới sống chết. Một ý thức nhân sinh  trào lên mạnh mẽ ở trái tim tôi. Tôi thu thập “Chiến lợi phẩm” vào ba lô. Có tiếng cu gáy, có con dế khèn khẹn  gọi bạn. Có tiếng dúi gặp củ măng tre.  Có tiếng cú vọng hồn. Tâm hồn tôi trống vắng tê mê (Bao nhiêu đồng hồ Ét Ka, nhẫn vàng, vòng lắc ở trong xác chết…tôi phớt lờ). Thiết gì cái của nợ đó, lấy về để âm khí địch theo về  à. Hoặc khi mình chết ở trận sau đơn vị tìm thấy vàng sẽ không đưa vào diện liệt sỹ thì nguy. Chỉ cần lương khô, mì chính, bánh bích quy thôi, cái đó mới thiết thực cho một người lính trận, đang khao khát sự sống.

Tôi ăn nhanh ăn thỏa thích giữa các xác chết. Nước mắt trào dâng. Tôi phải sống thay cho đồng đội để còn chiến đấu tiếp. Nợ của muôn kiếp lính trận. Khát quá tôi lại tìm nước uống. Bi đông nào cũng ráo hoảnh. Tôi nhìn thấy một chiếc bi đông Mỹ - USA của tên địch đâm tôi còn nằm trong bao xe của nó. Bản năng sinh tồn trong tôi bừng dậy tôi lật xác tên địch và giật lấy bi đông tu ừng ực. Tinh thần tôi sảng khoái vô cùng. Tôi tìm bật lửa Mỹ ở các xác chết và châm thuốc hút. Thế là mình không sợ là ma đói khi chết nữa. Tôi thấy mình thư thái giữa thiên nhiên. Các sinh lình bất động kia lúc này với tôi không là gì cả. Tôi nắn bóp chân tay để lưu thông khí huyết, sẵn sàng đón nhận những trận đánh kế tiếp khi có tình huống xấu xẩy ra. May cho tôi là 2 vết thương vào phần mềm. Xương cốt còn nguyên vẹn. Tôi ngồi thẳng lên vặn mình thấy xương kêu răng rắc. Mùi mồ hôi của tôi đậm khẳm giữa vô vàn uế khí. Tôi nghĩ ngợi lan man và tự trấn tĩnh lại tựa lưng vào gốc cây sấu già giữa trận địa, tôi bắt đầu nhớ…

2. Hôm ấy, một ngày cuối xuân. Một trung đội lính Thái Lan vây ráp 10 anh em chúng tôi. Chúng tôi chống trả quyết liệt. Hết đạn nên phải tuốt lê đánh giáp la cà. Kết quả địch bị giết 20 thằng, còn chúng tôi chết 9. Duy nhất tôi sống sót chắc là do tôi nằm vật lên xác tên địch như 2 thằng đàn ông ôm  nhau ngủ, nên mấy tên lính Thái Lan sống sót nhưng bị thương nặng chẳng để ý đến tôi.. Tôi nhớ loáng thoáng bọn địch hô “ Nham bô tai ” tiếng Thái nghĩa là “giơ tay lên” Tôi ngất đi thì biết làm gì mà giơ tay nữa. Chúng bắn vài tràng AR15 rồi lết đi hết. May sao chính xác tên địch lại hứng đạn cho tôi. (hắn chết lần thứ 2, đạn AR15 làm cho mặt hắn đã trắng rợn lại trợn trừng hơn toàn thân rung vì trúng đạn). Tôi thoát chết lần thứ 2. Tôi bắt đầu khóc và vuốt mắt cho Mình, cho Đĩnh hai thằng bạn thân ở đại đội C20, Sư đoàn 312…

Chợt một vài loạt AR15 từ đâu dội tới. Tôi duỗi chân nằm giữa 2 đồng đội mình. Bọn địch đông lắm. Chúng xối đạn về phía tôi rào rào. Thế là 2 xác đồng đội lại che đạn cho tôi.  Tôi thoát chết lần thứ 3. Bọn địch lại bỏ đi xa. Tôi cố nhoài người vào bụi cây lau và chuối rừng để đào củ ăn. Củ chuối rừng trắng nõn. Lúc này ăn đến ngọt lịm (đói mà). Tôi mệt nhoài nằm úp mặt xuống thảm cỏ tranh héo già. Một vài bông hoa cúc vàng đưa đẩy trên mặt tôi. Mùi thơm của hoa cúc đã xua đi mùi xác chết. Tôi hít sâu thở thoải mái. Tim tôi đập loạn xạ. Tôi lại khóc. Ôi ! Một người lính trẻ 19 đầu vừa rời ghế nhà trường đã đi ra trận được một năm thì bị thương ở cánh đồng Chum này. Sống dở giữa muôn trùng xác chết sao không khóc, không nhớ nhà cơ chứ. Óc tôi quay cuồng lan man. Tự dưng linh tính mách bảo tôi : “Hãy đi khỏi bụi lau ngay” (Hay có tiếng âm dương nào chăng). Tôi tỉnh dậy u mê cùng cơn sốt rét rừng. Tôi bò tiếp 30m, 50m gì đó, nghĩa là ra khỏi lùm lau sậy ấy. Bỗng đâu có tên ngụy Vàng Pao  chạy lại lùm cây tôi vừa bò ra tụt quần đại tiện. Thật hú vía. Mình mà còn nằm ở đó thì ăn no đạn AR15 và cạcpin rồi. Đây là lính thám báo đi thu thập thông tin 5 tên lính nói xì xào những gì không rõ, rồi bịt mũi chạy (Mùi uế khí thối khẳm ai mà  chịu nổi). Nhưng có 2 tên lính coog le  thấy đồng hồ  Ét Ka, nhẫn vàng, vòng lắc của các lính Thái Lan thì rút găm ra chặt các ngón tay và cẳng chân lấy vàng rồi “tít” nhanh lắm….

Trời tờ mờ sáng ! Tiếng chim rừng líu lo….Tôi đành vĩnh biệt 9 đồng đội thân yêu và 20 tên lính Thái Lan xấu số. (Trái đất này đánh nhau làm gì nhỉ) Bây giờ đi đâu ? về đâu ? Đảo ngũ chăng ? tìm về đơn vị ư ? Đơn vị ở tận hang Mường Pang cơ, phải đến 15km chứ ít à. Tôi uống một vài ngụm nước, nhá một mẩu lương khô và giở bản đồ xác định tọa độ chỗ mình đang nằm đo trên đường bình địa xem từ cánh đồng Chum về Mường Pang bao nhiêu xăng ti mét. Tôi “ria” đèn pin miệt mài trên bản đồ như thời đi học. Lũ quạ lại bậu  lấy xác chết để rỉa ròi. Lũ sói rừng tha hồ chia nhau xác đồng đội tôi và xác địch. Sợ quá ! Tôi phải bò nhanh nữa lên kẻo lũ sói thấy tôi nằm bất động chúng kéo đến thì mình phải trở thành anh hùng Võ Tòng đả Hổ trên đèo Cảnh Dương mới cự được thần chết. Sau lưng tôi là tiếng nhai rau ráu của sói đang gặp xương người chết thối.

Bế mạc Trại sáng tác ảnh tại Đà Lạt: “Lưu luyến ngày chia tay”

Sau 6 ngày tích cực vừa tập huấn, trao đổi lý thuyết, vừa trải nghiệm thực tế sáng tác tại nhiều địa điểm nổi tiếng của Đà Lạt và Lâm Đồng, chiều 26/04/2021, Trại sáng tác ảnh nghệ thuật tại Đà Lạt dành cho 30 nghệ sĩ thuộc khu vực Bắc Trung bộ và Nam Trung bộ - Tây Nguyên đã kết thúc tốt đẹp, để lại dấu ấn sâu đậm trong mỗi nghệ sĩ về một kỳ mở Trại sáng tác (sau đây gọi tắt là Trại) đầu tiên của năm 2021 do Hội Nghệ sỹ Nhiếp ảnh Việt Nam phối hợp với Trung tâm Hỗ trợ sáng tác văn học nghệ thuật tổ chức.

bemacnhiepanhvnt4 2021

Nghệ sỹ nhiếp ảnh (NSNA) Lê Nguyễn - UV Thường vụ, Phó Chủ tịch Hội được phân công tham gia với vai trò chỉ đạo; Công tác tổ chức được giao trực tiếp cho NSNA Nguyễn Đức Diệu. Bên cạnh đó, NSNA Nguyễn Xuân Chính - UV Ban Chấp hành và NSNA Nguyễn Văn Thương - UV Ban Chấp hành tại khu vực miền Đông Nam bộ nhưng đồng thời là một nghệ sĩ của Bảo Lộc, Lâm Đồng đã được lãnh đạo Hội phân công hỗ trợ công tác tổ chức trại. Dù tham gia ở vai trò nào thì toàn bộ các cán bộ được phân công đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ, góp phần trực tiếp vào kết quả của Trại.
Tại buổi bế mạc, NSNA Lê Nguyễn đã thay mặt lãnh đạo Hội biểu dương những nỗ lực của các thành viên Ban Tổ chức, đồng thời ghi nhận và đánh giá cao tinh thần học hỏi, nhiệt huyết sáng tạo, tình cảm nghệ sĩ tương trợ lẫn nhau của mỗi trại viên đã trực tiếp làm nên thành công chung của kỳ mở trại lần này. NSNA Lê Nguyễn cũng gửi lời cảm ơn chân thành đến lãnh đạo và các cán bộ, nhân viên Nhà Sáng tác Đà Lạt đã nhiệt tình, chu đáo, hỗ trợ cho anh em nghệ sĩ nhiếp ảnh hoàn thành tốt nhất thời gian học tập, sáng tác tại Đà Lạt.


bemacnhiepanhvnt4 2021 1

Phát biểu đánh giá chất lượng tác phẩm của trại, NSNA Lý Hoàng Long - Ủy viên HĐNT Hội NSNAVN đã bày tỏ sự trân trọng trước nỗ lực tìm tòi những góc nhìn mới của các trại viên thông qua các nhiều phương pháp thể hiện tác phẩm. Tuy nhiên nghệ sĩ cũng thổ lộ còn chút tiếc nuối khi một số góc cạnh rất đặc trưng của Đà Lạt lại chưa được các trại viên chú tâm khai thác hết.

bemacnhiepanhvnt4 2021 2

Ông Võ Văn Quốc Bình - Giám đốc Nhà Sáng tác Đà Lạt thay mặt đơn vị hỗ trợ cũng đã đánh giá cao sự tham gia nghiêm túc của các trại viên, đồng thời bày tỏ sự ấn tượng đối với  150 tác phẩm được các nghệ sĩ nộp báo cáo kết quả Trại. Trong phần phát biểu chúc mừng, ông hy vọng các tác phẩm ảnh thực hiện tại Trại lần này sẽ sớm được các nghệ sĩ công bố rộng rãi, có cơ hội bay cao, bay xa hơn tại các cuộc thi ảnh trong nước, quốc tế để góp phần tuyên truyền, quảng bá các giá trị lịch sử, văn hóa, con người cũng như nhiều vẻ đẹp còn tiềm ẩn của thành phố xứ ngàn hoa - Đà Lạt.
Thay mặt các trại viên, NSNA Nguyễn Đăng Lâm (Quảng Ngãi) đã ghi nhận mô hình kết hợp tập huấn lý thuyết, sáng tác thực tế và kết thúc bằng đánh giá, trao đổi cụ thể trên từng tác phẩm của Trại lần này vẫn là mô hình hiệu quả khi tạo điều kiện cho hội viên các khu vực có được cơ hội giao lưu học hỏi, trau dồi thêm kiến thức cũng như tích lũy được nhiều kinh nghiệm quý trong sáng tác những đề tài mới, trên những vùng đất mới.
Buổi bế mạc kết thúc cũng đã khép lại một kỳ tổ chức Trại thành công tốt đẹp của Hội NSNAVN tại Tp. Đà Lạt. Những tình cảm lưu luyến của anh em nghệ sĩ ẩn chứa trong mỗi dòng tin nhắn được chia sẻ tại group chat của trại là niềm động viên lớn đối với Hội, đặc biệt là với những cán bộ trực tiếp tham gia phụ trách, hỗ trợ công tác tổ chức, điều đó sẽ tiếp thêm động lực để Hội tổ chức nhiều hơn nữa các hoạt động nghiệp vụ bổ ích dành cho hội viên cả nước trong thời gian tới.

Subscribe to this RSS feed

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ - TRUNG TÂM HỖ TRỢ SÁNG TÁC VĂN HỌC NGHỆ THUÂT
Địa chỉ : 1A Hoa Lư, Hai Bà Trưng, Hà Nội
Điện thoại : 04 39.745.763
Bản quyền thuộc về Trung tâm Hỗ trợ Sáng tác VHNT. Yêu cầu trích nguồn khi đăng tải nội dung từ trang web này